Cuộc sống học đường

Cuộc sống học đường

     CHUYÊN GIA TƯ VẤN TÂM LÍ

Trường THPT Ngô Quyền – Đông Anh luôn tạo tâm thế thầy cô trở thành người bạn, chuyên gia tư vấn tâm lí cho các em.

Sau những giờ học căng thẳng hay mệt mỏi trong cuộc sống dù là GV bộ môn hay cố vấn trường học, thầy/cô đều được tư vấn để có thể giao tiếp tốt nhất với Học sinh và Phụ huynh phù hợp với mỗi vai trò của mình. Cụ thể: Với tư cách GV bộ môn, cố vấn trường học, Giáo viên là người làm việc thường xuyên với Học sinh và cũng là người có tương tác nhiều nhất với HS tại trường học. Vì thế, GV bộ môn, cố vấn trường học cũng là người sẽ phát hiện được những khó khăn bất thường của HS không chỉ về vấn đề nhận thức mà cả cảm xúc, hành vi hay thể chất. GV bộ môn, cố vấn trường học sẽ được hỗ trợ để tạo ra môi trường thuận lợi nhất để học sinh ứng phó một cách lành mạnh trước những khó khăn này. Với tư cách cố vấn trường học, Giáo viên là người lớn gần gũi nhất và cũng là người bảo hộ của Học sinh tại trường học. Mọi tư vấn của Học sinh đều sẽ được chia sẻ lại phần nhiều với cố vấn trường học và mọi trợ giúp từ văn phòng Tư vấn sẽ cần đến sự hợp tác rất lớn từ cố vấn trường học. Trong nhiều trường hợp, Văn phòng Tư vấn tâm lý chỉ đóng vai trò cố vấn để cố vấn trường học hỗ trợ tốt nhất cho học sinh trong nhóm của mình.

     ĐỌC SÁCH CÙNG CHÚNG TÔI

Nhà trường luôn đẩy mạnh không gian đọc sách với các chương trình như “Mỗi ngày một cuốn sách”; “ Thư viện sách trường em”.

     CÂU CHUYỆN TUỔI TEEN

Có những câu chuyện chuyện tuổi học trò khó thể nói thành lời. Cũng được các bạn học sinh thả mình trên những trang giấy.

Như câu chuyện bạn Nguyễn Thị Oanh lớp 11A2 chia sẻ cảm xúc của mình:

“Vậy là tháng 3 đã kết thúc rồi

Chúng ta cùng  chào đón tháng 4 – tháng 5 là tháng của sự vất vả và cày cuốc cho một kì thi quan trọng nhất cuộc đời người vào tháng 6 này . Điều đó đồng nghĩa với thời gian này không còn dài nữa …. những ngày tháng cuối cấp này tôi chợt nhận ra rằng thời gian trôi thật nhanh có nhiều lúc tôi cảm thấy nó vượt qua trước mắt nhưng không thể nào nắm hay níu lại được nữa .Mùa hè này là mùa hè kết thúc của ba năm THPT cũng là mùa hè kết thúc 12 năm học có cả niềm vui và nỗi buồn .

 Tôi sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt lăn tăn trên má hay những lời nói vội vàng mà chưa kịp nói ra hết, và những dòng lưu bút chân thành dành cho nhau. Các bạn có cảm thấy sợ hay nuối tiếc điều gì hay không nhưng riêng tôi lại thấy cảm thấy tiếc nuối đến mơ hồ, hụt hẫng …. Và rồi ai cũng phải trưởng thành. Giờ đây những ngày cuối cùng của năm học lớp 12 đi qua nhanh chóng với những người bạn khác lạ giờ đã trở thành những người bạn thân thương với bao kỉ niệm bỗng trở thành dấu ấn của tuổi học trò. Tôi hồi trước hay mong đến năm lớp 12 nhưng giờ đây tôi lại có cảm xúc bâng khuâng, ngập ngừng, ngập ngừng vì không muốn rời xa nữa. Thời gian này trôi thật nhanh qua trước mắt chỉ còn là kỉ niệm rồi nó cũng sẽ trở thành quá khứ.  Qúa khứ ấy với bao sự nông nổi của học trò và sự thân thương của các thầy cô, tôi sẽ không bao giờ quên được kỉ niệm này. Có bao giờ bạn tự hỏi rằng: “Thời gian bên nhau không còn nhiều, chiếc đồng hồ mang tên “Thời cấp 3” sắp quấn đi hết những khoảng thời gian đẹp nhất.

Bạn có bao giờ nhìn qua cửa sổ thấy hoa phượng nở hay nghe tiếng ve ngân vang?

Bạn có cảm thấy rằng một cảm giác đó là bồi hồi xúc động hay chưa ?

Hành trình của chúng ta sẽ kết thúc ở ngôi trường mang tên trường THPT Ngô Quyền – Đông Anh và đã đến lúc chúng ta phải nói lời chia tay ở đây rồi!

Bạn ơi !

Đừng mải ôn thi mà quên mất chúng ta đã là một phần thanh xuân của nhau.

Chúng ta đã một khoảng thời gian vui đùa và sự giận hờn vu vơ.

Đừng bao giờ quên những ngày trưa hè nắng nóng đạp xe đi học và những giờ kiểm tra í ới nhau hay cả những lần không học bài bị thầy cô cho vào sổ ghi đầu bài . Tất cả sẽ được gói gắm trong hai chữ “Kỉ niệm “

Sắp phải chia tay nhau rồi các bạn có buồn không?

Có buồn khi mà kết thúc 12 năm học ở ngôi trường này với bao kỉ niệm?

Có buồn khi chúng ta không được nghe tiếng trống trường nữa. Còn tôi sẽ buồn lắm khi phải xa ngôi trường này xa tất cả các bạn thân yêu và cả thầy cô nữa. 

12 năm học chỉ còn những lời hứa, và chỉ còn “giá như” “ngày ấy”…

Các bạn à ngày cuối cùng chúng ta đừng khóc được không mà hãy cười thật tươi cùng nắm tay nhau đỗ vào nguyện vọng 1.

Bây giờ em không biết nói gì hơn là cảm ơn tất cả các thầy cô đã giúp em rất nhiều trong ba năm cấp ba này. Một lời cảm ơn cũng không thể nào mà có thể nói hết được .

Bạn có nghe tiếng trống đang rạo rực ở trong ngực mình không?